TRUNG DUNG TÂN KHẢO
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ
PHỤ LỤC
10
»
Mục Lục
»
Trung Dung Yếu Chỉ
» Phụ lục:
1 2
3
4 5
6 7
8 9
10
Trung Đạo chi truyền phú
中 道 之 傳 賦
(Dĩ
Đường, Ngu, Hạ, Thương, Chu vi vận)
以 唐 虞 夏 商 周 為 韻
Nguyên tác
của cụ Lương Gia Hòa
Khách hữu
gia ư Vô danh công chi hương,
客 有 家 無 名 公 之 鄉
Học ư Phi
hữu tiên sinh chi trường,
學 於 非 有 先 生 之 場
Tự hiệu
vi Huyền Mặc Tử,
自
號 為 玄 默 子
Nhơn xưng
vi Hiếu Biện Lang,
人 稱 為 好 辨 郎
Toại nãi
tạo cửu nhẫn chi tường, đăng ngũ giáo chi phường.
遂 乃 造 九 刃 之 墻 登 五 教 之 坊
Cao đàm
tính mệnh, tắc cổ thánh, nhi xưng Tiên Vương.
高 談 性 命 則 古 聖 而 稱 先 王
Đường
thượng chủ nhân tấn nhi vấn chi viết:
堂 上 主 人 進 而 問 曰
Tử diệc
thẩm phù đạo chi danh sở do chương hồ?
子 亦 審 夫 道 之 名 所 由 章 乎
Bỉ phù
nhược Phật, nhược Lão, nhược Cáo, nhược Trang, nhược Châu, nhược Mặc,
nhược Tuân, nhược Dương ?
彼 夫 若 佛 若 老 若 告 若 莊 若 朱 若 墨 若 荀 若 揚
Hoặc trệ
ư hình khí,
或 滯 於 形 氣
Hoặc nhập
ư hoang đường,
或 入 於 荒 唐
Hoặc
trạch yên nhi bất tinh,
或 擇 焉 而 不 精
Hoặc ngữ
yên nhi bất tường,
或 語 焉 而 不 詳
Hoặc quả
ư phú quý lợi đạt,
或 果 於 富 貴 利 達
Hoặc nịch
ư huấn hỗ từ chương,
或 溺 於 訓 詁 辭 章
Hoặc cấm
độc thơ cùng lý,
或 禁 讀 書 窮 理
Hoặc quý
ngưng thần tọa vương,
或 貴 凝 神 坐 忘
Hà giả vi
cộng do chi lộ,
何 者 為 共 由 之 路
Hà giả vi
trí viễn chi phương?
何 者 為 致 遠 之 方
Nguyện tử
lự hoằng đạo chi tố uẩn, thí thị ngã dĩ châu hành.
願 子 壚 弘 道 之 素 蘊 試 示 我 以 周 行
Khách
viết: Thị sở vị:
客 曰 是 所 謂
Ngư mục
bất khả dĩ hỗn châu,
魚 目 不 可 混 珠
Vi hư vi
vô,
為 虛 為 無
Vi chủ vi
nô,
為主 為 奴
Thiên kỳ
vạn triệt, dị vức thù xu, cố công hồ tư hại dã dĩ, nhi cự giả Thánh nhân
chi đồ.
千 歧 萬 轍 異 域 殊 趨 故 攻 乎 斯 害 也 已 而 拒 者 聖 人 之 徒
Tưởng
phù, Hà xuất thiên bào, lạc thổ địa phù, ngũ, thập cư trung, bị Thái Cực
chi động tĩnh, trung chính vi chủ, diệu Hoàng cực chi liễm phu.
想 夫 河 出 天 苞 洛 吐 地 符 五 十 居 中 備 太 極 之 動 靜 中 正 為 主 妙 皇 極 之 斂 敷
Kỳ tại ư
nhân, tắc:
其 在 人 則
Nghiêu
chi khắc minh tuấn đức,
堯 之 克 明 峻 德
Thuấn chi
kính giới vô ngu
舜 之 敬 戒 無 虞
Vũ chỉ
thai nhi giáo cật
禹 祇 台 而 教 訖
Cao, Doãn
địch nhi trần mô
皋 允 迪 而 陳 謨
Thang
chấp chi dĩ lập hiền, nhi Y Doãn, Lai Châu hàm kỳ đức.
湯 執 之 以 立 賢 而 伊 允 萊 茱 咸 其 德
Văn vọng
chi nhi vi kiến, Vũ vương, Châu công trì kỳ đồ.
文 望 之 而 未 見 武 王 周 公 馳 其 圖
Sĩ, chỉ,
cửu, tốc, Thánh chi thời, Trọng Ni bất khả du dã.
仕 止 久 速 聖 之 時 仲 尼 不 可 踰 也
Cao,
kiên, tiền, hậu hữu sở lập, Nhan thị kỳ thứ cơ hồ.
高 堅 前 後 有 所 立 顏 氏 其 庶 幾 乎
Nhứt quán
chi đạo, Tăng cầu chư kỷ,
一 貫 之 道 曾 求 諸 己
Hạo nhiên
chi khí, Mạnh thiện dưỡng ngô.
浩 然 之 氣 孟 善 養 吾
Đạo dữ
thời hành, vi ấp tốn, vi chinh tru, vi ẩn cư, vi hành nghĩa,
道 與 時 行 為 揖 遜 為 征 誅 為 隱 居 為 行 義
Danh tùy
xứ đắc, viết Thánh đế, viết Minh vương, viết Hiền thần, viết cự Nhu.
名 隨 處 得 曰 聖 帝 曰 明 王 曰 賢 臣 曰 巨 儒
Nhiên
quan phù,
然 觀 夫
Tinh nhất
nhi quyết trung doãn chấp,
精 一 而 厥 中 允 執
Vũ dĩ kế
Thuấn, Thuấn dĩ kế Nghiêu,
禹 以 繼 舜 舜 以 繼 堯
Tổn ích
nhi kỳ lễ khả tri,
損 益 而 其 禮 可 知
Châu nhân
ư Ân, Ân nhân ư Hạ.
周 因 於 殷 殷 因 於 夏
Tổ thuật
hiến chương chi hữu tác, văn tại tư hồ.
祖 述 憲 章 之 有 作 文 在 斯 乎
Thành
minh nhơn nghĩa chi vi ngôn, thức kỳ đại giả.
誠 明 仁 義 之 為 言 識 其 大 也
Thời nhi
dĩ hĩ,
辰 而 已 矣
Nhan Tử
đồng Vũ, Tắc ư hạng cư,
顏 子 同 禹 稷 於 巷 居
Ngộ thích
nhiên yên,
遇 適 然 焉
Y Doãn
lạc Nghiêu, Thuấn ư Sằn Dã.
伊 尹 樂 堯 舜 於 孱 野
Do Châu
công nhi thượng nhi vi quân, do Khổng Tử nhi lai cùng nhi tại hạ, đạt
tắc kiêm thiện. Phi thiên càn ngự chi long. Hạ nhi vi thần; hành địa
khôn trinh chi mã.
由 周 公 而 上 而 為 君,
由 孔 子 而 來 窮 而 在 下 達 則 兼 善.
飛 天 乾 御 之 龍.
下 而 為 臣,
行 地 坤 貞 之 馬.
Thiên dư
lý, địa chi tương khứ, Đông di nhân dã. Tây di nhân dã thử lý đồng
nhiên.
千 餘 里 地 相 去 東 夷 人也 西 夷 人 也 此 理 同 然
Ngũ bách
niên, vương giả hữu hưng, văn nhi tri chi, kiến nhi tri chi, kỳ quỹ nhất
dã.
五 百 年 王 者 有 興 聞 而 知 之 見 而 知 之 其 揆 一 也
Lương dĩ
kỳ,
良 以 其
Sở xử tất
hữu chí yếu,
所 處 必 有 至 要
Sở thao
tất hữu chí thường.
所 操 必 有 至 常
Ải, Dự
bất cung, quân tử bất do Di, Huệ,
隘 與 不 恭 君 子 不 由 夷 惠
Quá, Do
bất cập, thánh hiền hà luận Sư, Thương.
過 由 不 及 聖 賢 何 論 師 商
Tinh kỳ
đức, ư Thi xá chi dõng, Cung ảo chi dõng, tự phản chi dõng,
精 其 德 施 舍 之 勇 宮 拗 之 勇 自 反 之 勇
Thẩm kỳ
trạch ư Nam phương chi cường, Bắc phương chi cường, bất ỷ chi cường.
審 其 擇 於 南 方 之 強 北 方 之 強 不 倚 之 強
Tu tri !
Hoàng khủng ư Minh Điều, Mục Dã,
須 知 皇 恐 於 明 條 牧 野
Hà dị hồ
ung dung ư Bồ Bản, Bình Dương.
何 異 乎 雍 容 於 蒲 版 平 陽
Hành
quyền chi nghĩa bổn tương đương dã,
行 權 之 義 本 相 當 也
Nhất
đường chi sư sư tế tế,
一 堂 之 師 師 濟 濟
Hà dị hồ,
何 異 乎
Tứ quốc
chi cấp cấp hoàng hoàng,
四 國 之 汲 汲 皇 皇
Ngô tâm
chi nhân bất tương phường dã.
吾 心 之 仁 不 相 妨 也
Xuân Thu
chi phủ việt, tức càn khôn chi y thường, nhiếp hữu nhu nhi phất hữu nghi
cương dã.
春 秋 之 斧 鉞,
即 乾 坤 之 衣 裳,
燮 友 柔 而 弗 有 宜 剛 也
Tề Lương
chi thuyết trí vương, tức chính nguyệt chi hệ ư vương, hạ nhật thủy nhi
đông nhựt nghi thang dã.
齊 梁 之 說 致 王,
即 正 月 之 繫 於 王,
夏 日 水 而 冬 日 宜 湯 也
Phàm thử,
凡 此
Phi tính
thượng chi thâm trước, bổn thiên lý dĩ hành tương,
非 性 上 之 深 著 本 天 理 以 行 將
Truy đại
nguyên chi sở tự, nhi vi thông hành chi trang khương,
追 大 原 之 所 自 而 為 通 行 之 莊 康
Thử ngô
Nho chi sở dĩ đại nhất thống, nhi phi bách gia chi khả dĩ giảo đoản
trường dã.
此 吾 儒 之 所 以 大 一 統 而 非 百 家 之 可 以 較 短 長 也
Chủ nhân
ư thị, tái sắc, tái tiếu, thả mệnh chi lưu, nhụ tử khả giáo, dư tương
yên cầu. Thủy ngô dĩ tử vi tục học chi vọng, chúng Sở chi hưu. Kim tử
suy tâm pháp ư thiên địa, tự thánh hiền chi đồng dị, hữu dĩ tố kỳ nguyên
nhi cùng kỳ lưu.
主 人 於 是 載 色 載 笑 且 命 之 留.
孺 子 可 教.
余 將 焉 求.
始 吾 以 子 為 俗 學 之 妄,
眾 楚 之 咻.
今 子 推 心 法 於 天 地,
敘 聖 賢 之 同 異,
有 以 溯 其 源 而 窮 其 流.
Đại luận
dĩ định,
大 論 以 定
Tâm yên
tương đầu,
心 焉 相 投
Hoảng
nhược:
恍 若
Kiến Ky
công ư mộng mị,
見 姬 公 於 夢 寐
Đổ Văn Vũ
ư Tây Châu,
睹 文 武 於 西 周
Duy ngã
Tố vương biệt thành vũ trụ,
惟 我 素 王 別 成 宇 宙
Tỷ ngã
thành mệnh vi đồng đạo mưu.
俾 我 成 命 為 同 道 謀
Kim phân
tử ư nhất châu,
今 分 子 於 一 洲
Phong tử
vi Tố hầu,
封 子 為 素 侯
Vị tại
Khâu Minh chi thượng,
位 在 丘 明 之 上
Ấp ư Ung
Dã chi khâu.
邑 於 雍 也 之 丘
Tứ chi
mệnh phục hạ cát, đông cầu
賜 之 命 服 夏 葛 冬 裘
Tứ chi di
khí Hy đồ, Cơ trù.
賜 之 彝 器 羲 圖 箕 疇
Mệnh chi
viết: Thượng vệ ngô đạo duật truy tiền tu.
命 之 曰 尚 衛 吾 道 聿 追 前 修
Khách ư
thị, bái thủ, khể thủ, đối dương Tố vương chi hưu.
客 於 是 拜 手 稽 首 對 揚 素 王 之 休
☯
Lương
Gia Hòa
₪₪₪
Trung Dung Ca
(phóng
tác)
Khách
cùng quê, với ông không tên tuổi,
Học
trường ngài Phi hữu đã từ lâu.
Khách tự
xưng Huyền Mặc Tử trước sau,
Đời kêu
khách là chàng ưa biện luận.
Khách bèn
xây bức tường cao chín nhẫn,
Trèo lên
đài ngũ giáo để rong chơi.
Thích bàn
câu tính mệnh để mua vui,
Theo cổ
thánh, tán dương vua thời cổ.
Chủ ngôi
nhà, bỗng đâu ra đon đả,
Hỏi khách
sao mà Đạo vẫn hiển dương,
Khi những
người theo Phật, Lão, Cáo, Trang
Theo Chu,
Mặc, Tuân, Dương thường lầm lỗi
Hoặc nặng
hình thức, bề ngoài xốc nổi
Hoặc sa
chân theo những thói hoang đường.
Hoặc giải
thích, nông cạn chẳng tinh tường,
Hoặng
trình diễn nói năng không khúc chiết.
Hoặc cốt
phú quý, lợi danh hiển đạt,
Hoặc xa
vòa vòng huấn hỗ từ chương.
Hoặc đọc
sách không cạn lẽ tinh tường,
Hoặc
thích lối ngồi ngưng thần trơ gỗ đá.
Vậy dám
hỏi đâu là dường chung một ngả ?
Đâu là
nơi xa, xa tít xa mù ?
Xin cắt
nghĩa Đạo, xin phơi bày, hết thâm u
Cho ta
thấy chính đạo mênh mông bát ngát
Khách mới
nói, bao dang dở là do lầm lạc.
Thấy mắt
cá, đã vội vàng ngỡ trân châu,
Cho màu
tím, màu son đỏ in nhau
Tưởng như
Trời là hư không, hư ngụy,
Hoặc quá
phân ngôi chủ tớ, chia uyên rẽ thúy.
Muôn gập
ghềnh, ngàn vạn vết bánh xe.
Đi nhiều
nơi, xông nhiều ngả le te,
Tin dị
đoan,chuốt cho mình muôn điều hại.
Nhưng
thánh hiền cho thế là chẳng phải:
Trộm nghĩ
rằng duyên do sinh Bát Quái, Lạc Thư
Làm chủ
chốt cho cuộc trời đất doanh hư
Gồm Thái
cực cả hai bề động tĩnh,
Làm chủ
chốt cho muôn điều chân chính,
Thao túng
hết vi diệu của Hoàng Thiên,
Duyên do
ấy ngự trong thâm tâm ta ẩn áo an nhiên.
Làm vua
Nghiêu treo cao gương đức cả.
Làm vua
Thuấn, kính tin vô tư lự,
Cho Đại
Võ nương vào khi giáo hóa,
Cho Cao
Dao lấy đó để dạy đời,
Thành
Thang nhờ đó nên hiền thánh hơn người,
Y Doãn
Lai Châu nương vào nên nhân đức.
Văn Vương
những ước mơ mà chưa thấy được
Võ Vương,
Châu Công rong ruổi trên đường ngài.
Ngài cho
đức Khổng biết chóng, chậm, tiến, lui,
Cái thuật
ấy xưa nay, ai vượt nổi,
Cảm thấy
Ngài cao, chắc trước sau vươn khó tới,
Như Nhan
Hồi thiên hạ dễ mấy mươi.
Đạo «nhất
quán» thầy Tăng thấy nơi người,
Mạnh Tử
nhờ đức tài bồi «Hạo nhiên chi khí».
Cách hành
đạo: tùy thời cơ xử sự.
Cũng có
khi nhường nhịn miếng đỉnh chung
Cũng có
lúc chinh thảo kẻ tàn hung.
Cũng có
khi chốn thảo lư ẩn dật,
Cũng có
lúc đem đạo nghĩa ra truyền đạt
Và tùy
nghi, tùy xứ được tiếng tăm:
Hoặc
thánh đế, hoặc minh vương, hoặc hiền thần,
Cũng có
lúc là văn gia cự phách.
Nhưng sau
trước vẫn «quyết trung doãn chấp»,
Vũ noi
gương Thuấn, Thuấn bắt chước Nghiêu,
Còn nghi
lễ tăng giảm có bao nhiêu:
Chu phỏng
Ân, Ân theo chân triều Hạ.
Tinh thần
theo, hình thức không hoàn toàn bỏ
Đấy phải
chăng là thấu triệt hết tinh hoa.
Hoàn
thiện, quang minh, nhân nghĩa chẵng lìa xa,
Như thế
là hiểu hết lẽ mầu cao cả.
Trước
Châu Công, đạo ấy nhờ tay vua truyền bá.
Từ Đức
Khổng, đạo hạ thấp xuống dân gian
Lúc hiển
đạt, đạo ấy thực hoàn toàn
Như rồng
vàng, bay trên trời mây thẳm.
Khi nương
náu, nhờ tay hiền thần nắm
Cũng tung
hoành như ngựa quí ở trần gian.
Ngoài
nghìn dậm, chỗ bờ cõi ly tan,
Man đông,
mọi tây: lẽ Trời ấy điều thế cả.
Cứ năm
trăm năm lại có hiền vương truyền bá,
Ngài
thoạt nghe là hiểu, thoạt nhìn thấy là hay.
Khuôn
phép ấy sau trước chẳng hề thay.
Khéo xử
sự, nắm được ngay điều chính yếu,
Lẽ chí
thường, biết giữ gìn không hề thiếu.
Không
nhặt nhiệm mà cũng chẳng buông tung.
Bá Di, Hạ
Huệ chẳng phải mẫu mực chung:
Hoặc bất
cập, hoặc là vì thái quá.
Đạo thánh
hiền, Tử Cống khác chi Tử Hạ.
Hơn Thi
Bá, hãy can đảm tiến đức tu thân,
Hơn Cung
Ảo, hãy can đảm trở gót lui chân.
Cường
dõng ta: kiểu phương Nam hay phương Bắc,
Hay là
cường dõng của người tu đạo thực.
Mối lo âu
Thang Võ nơi Mục Dã, Minh Điều,
Sự ung dung nơi Bình Dương,
Bồ Bản của Thuấn Nghiêu,
Hai nỗi
lòng ấy, suy ra nào có khác ,
Đó là hai
phương diện hành quyền thưởng phạt.
Khi ngồi
trong nhà thư thái ung dung,
Hay khi
chu du bốn nước, lận đận vội vàng.
Nhân đức
ta, không bao giờ suy suyển.
Lời búa
bổ trong Xuân Thu bao biếm,
Là y
thường đẹp đẽ của càn khôn.
Yêu đằm
thắm ôn hòa hơn cứng cỏi bạo tàn,
Rong ruổi
Tề Lương, dạy các Vua chính trị,
Hay Viết
Xuân Thu dạy dân tôn vương, trọng lễ,
Như hè
thời nước thường, đông đến phải nấu sôi.
Những cái
đó chưa phải chính ánh sáng mệnh trời.
Thiên lý
đó, muốn đem ra áp dụng,
Phải xét
suy, cho biết ngọn nguồn tường tận,
Rồi ung
dung thảng đãng cứ noi theo.
Kẻ hèn
này, đem thống nhất thành một điều,
Không còn
có vắn dài, như bách gia chư tử
Chủ lúc
ấy mặt mày hớn hở,
Truyền
Khách ngồi, giữ Khách ở lại chơi.
Chủ mới
bảo chú bé đáng dạy người,
Nên ta
muốn cậy nhờ người công việc,
Mới đầu,
ta tưởng người một phường không biết
Ấm ớ như
dân Sở đứng ngoài đàng
Nhưng
người theo trời đất, hiểu được cả tâm can.
Những chỗ
thánh hiền giống nhau hay sai biệt
Ngược
dòng đời người đã thấy ngọn nguồn tình tiết.
Đại luận
xong, ta đã rõ trước sau.
Ta với
ngươi nay ý hiệp tâm đầu
Ta tưởng
thấy Châu Công trong giấc ngủ,
Ta tưởng
ở Tây Châu, thấy vua Văn vua Vũ
Ta có
riêng vũ trụ, ta đây chính Tố Vương.
Ngươi hãy
giúp ta sửa sang đạo lý cương thường.
Nay cho
ngươi cả một châu rộng rãi
Phong
ngươi làm tố hầu riêng một cõi,
Địa vị
ngươi hơn cả Tả Khâu Minh,
Đất đai
Ung Dã ngươi hãy giữ cho mình.
Ta ban
cho ngươi mãng bào mệnh phục
Hồ cừu,
khinh cát tùy tiết trời hàn nhiệt
Cho ngươi
phương tiện để truyền bá đạo trời,
Cho Hà đồ
Phục hi, Cửu Trù Cơ tử cả hai,
Và truyền
rằng, đạo ta người gắng công bảo vệ,
Khảo sát
lại công tu luyện các tiền thế hệ ...
Khách lúc
đó chấp tay kính cẩn khấu đầu chào,
Cảm kích
nhìn Tố Vương thong thả bãi trào.
»
Mục Lục
»
Trung Dung Yếu Chỉ
» Phụ lục:
1 2
3
4 5
6 7
8 9
10
|