DỊCH KINH YẾU CHỈ
Hướng đi của Thánh
nhân
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ & Huyền Linh Yến
Lê
Mục lục | Lời nói
đầu | Phần 1 2
3 4
5 6
7 8
9
| chương
1
2
3
4 |
phụ lục 1
2
| STK
Phần 3
VÔ CỰC LUẬN
Chương 2. Đại cương
Quan niệm Thượng Đế như một
thần minh có dáng dấp hình dung, tính cách thì dễ; nhưng quan niệm
Thượng Đế như một Thực thể siêu không gian, thời gian, siêu gian, mọi
hình thức sắc tướng, mọi liên lạc với quần sinh vũ trụ, đó là một điều
rất khó.
Khó, là vì chúng ta phải rũ
bỏ mọi hoạt động suy luận, tưởng tượng thông thường, phải tẩy rửa tâm
thần cho sạch hết bóng hình trần cấu mới linh cảm được Thượng Đế vô hình
tướng.
Nếu ta quên hết quần sinh,
vạn hữu, quên hết những ảnh tượng, những hiện tượng, không gian, thời
gian, quên hết mọi phân kỳ, gián cách, thì thực thể vũ trụ sẽ duy nhất
bất khả phân. Vì lý do đó, các nhà huyền học gọi Tuyệt đối thể siêu xuất
quần sinh, vũ trụ là
Hư vô
Hồng Mông
Hỗn độn
hay Hư không
Hư vô, Hư không, Hỗn độn
không phải là hư ảo, hay hư không, mà chính là Thượng Đế, là Tuyệt đối
thể bất khả tư nghị, vô biên tế.
Vì vậy Lão Tử mới nói: «Vạn
vật sinh từ Hữu, Hữu sinh từ Vô.»
Thường đức không xuyến xao,
lại trở về Vô cực.
Trang Tử viết: «Thái sơ có
Vô, không hiện hữu, không tên tuổi.»
Các đạo gia tu luyện để cho
thần trí quay trở về Hư, tức là quay trở về Thượng Đế.
Các đạo gia gọi thế là:
«Xuất ư vô vi»
«Nhập hồ vô gián»
«Dưỡng kỳ vô tượng»
«Thủ kỳ vô thể»
«Hợp hồ vô luân»
Và cho rằng thế nhân trường
sinh bất tử là vì đã chôn vùi mất vô tượng, làm thất tản mất vô thể.
Xướng đạo chân ngôn viết:
«Vạn vật bắt đầu từ không, Thái cực chính là Không... Không sinh ra
Nhất, Nhất sinh ra vạn, vạn tri Nhất, Nhất trở về Không. Không là thủy
tổ muôn loài. Học giả cần phải biết Chân Không, đừng lầm với giả không,
cần phân biệt Linh Không với ngoan không v.v…»
Xướng đạo Chân ngôn cũng gọi
Hư vô là Vô vi
là Đơn, là Đạo, là bản thể của trời đất
muôn vật.
«Đơn là bản thể của trời đất
vạn vật.
Đơn là Đạo, Đạo là bản thể
của Hư vô.
Hư vô không thể đặt tên, nên
thánh nhân tạm gọi là Đạo.
Hư sinh Nhất, Nhất sinh vạn,
vạn hoàn Nhất, Nhất hoàn Hư.
Sách viết thêm:
Đạo gia gọi là Hư,
Phật gia gọi là Không.
Hư không nghe biết, nhìn
biết mọi sự... Cho nên, khi một người suy nghĩ, người cùng nhà không hay
biết, mà Hư không vô lượng vô biên đã biết đã hay... Vì thế Nho gia thận
Độc, úy Không»
Tóm
lại, đối với Đạo gia, Vô cực, Hư vô là Chân Nhất, là nguồn mạch sinh vạn
vật, lồng trong vạn vật mà vẫn siêu xuất vạn vật; gọi là Vô vì vô gián
cách; vì vô gián cách, nên linh minh vô cùng tận, khinh khoát vô cùng
tận, co giãn biến hóa vô cùng tận.
Về phía Nho gia, Trương
Hoành Cừ viết: «Vật hữu hình, nên hữu hoại, duy Thái hư không biến
thiên, chuyển động, nên mới là chí Thực... Hư là chí thiện, Hư là thủy
tổ vạn hữu; Trời đất đều từ Hư phát xuất ra.»
Phật giáo cũng dùng những
danh từ:
Hư vô
Hư không
Chân không
Vô
v.v...
để chỉ Tuyệt đối thể, bản
thể của vũ trụ.
Lục Tổ Huệ Năng viết: «Hư
không hàm tàng hết sắc tướng vạn vật, bao gồm nhật nguyệt, tinh cầu;
sông núi đất đai, suối nguồn, khe lạch, cây cối bụi rừng, người lành kẻ
dữ, cái hay cái dở, thiên đàng, địa ngục, tất cả mọi trùng dương, tất cả
mọi núi Tu Di cũng đều ở trong Hư không. Tính người ta cũng là không.
Tất cả đều như vậy.»
Mới hay Hư không chính là
Tuyệt đối vốn hàm chứa vạn hữu từ muôn thủa.
Nếu không hiểu cho đứng đắn
những từ ngữ: Vô cực, Hư vô, Hỗn độn, Hồng mông, thì dĩ nhiên không thể
nào hiểu được các triết học Á đông, các đạo giáo Á đông.
Lạ lùng thay các nhà huyền
học Do thái, Công giáo, hay các đại hiền triết Âu Châu cũng thường dùng
những chữ:
Hư vô, Không Tịch, Hỗn Độn,
Hồng mông để mô tả Thượng Đế.
Các nhà huyền học Do thái
thường gọi Thượng Đế, gọi Tuyệt đối thể là Hư vô, Không tịch.
Hồng y giáo chủ Nicolas de
Cues (1401-1464), chủ trương rằng nếu lấy tâm thần mà nhận định, thì
Thượng Đế y như là Hư không, nhưng Hư không ấy chính lại là Tuyệt đối
bất khả tư nghị.
Jacob Boehme, một nhà huyền
học thệ phản, viết: «Đối với tạo vật, Thượng Đế là Chân nhất, nhưng là
Hư vô: Thượng Đế vô định, vô thủy, vô trụ, không có ngoài mình. Ngài là
ý chí, nhưng vô tất, vô cố. Ngài là duy nhất vô gián, vô trụ, thường
sinh, thường tồn.»
Eckhart (1260 - 1329) cũng
thường gọi Thượng Đế là Chân nhất, là Hư vô hay Diệu hữu.
Bác sĩ Erwin Rousselle bình
về Hư vô như sau:
Hư vô là Tuyệt đối không
hình ảnh, gợi cho chúng ta Hư vô của Boehme, Hư không của Vệ Đà, sở cư
của Brahman hay Hư không của đạo Lão.
Bác sĩ Erwin Rousselle bình
thêm rằng:
Hư vô thực ra là căn bản của
con người, và của vũ trụ.
Đối với Hegel, Tuyệt đối thể
và Hư vô vốn là một.
René Guénon cho rằng:
Vô cực tương đương với
Brahma Trung hòa tuyệt đối (Parabrahma), và Thái cực với Ishwara hay với
Brahma không tuyệt đối (Apara Brahma).
Kinh Áo nghĩa thư
(Upanishad) xung Tuyệt đối thể là Hư vô.
Đó cũng là chủ trương của
các nhà thông thiên học hiện đại.
Tuyệt đối thể ấy chính là
căn nguyên vũ trụ. Đằng khác, ta có thể gọi Tuyệt đối là Hư không, hỗn
độn, nên ta nói được:
Có sinh ra từ không; vạn hữu
từ Hư vô sinh xuất, Chữ Hư vô lúc này nghĩa là Thượng Đế.
Các nhà huyền học Âu Á chủ
trương rằng Tuyệt đối thể vô biên tế bao quát cả cực tiểu lẫn cực đại,
to không có gì ngoài, nhỏ không có gì trong, vô gián cách (continu) vì
vậy không chấp nhận rằng Thượng Đế và Hư vô riêng rẽ, vì nếu Hư không là
cái gì ở ngoài Tuyệt đối, thì lập tức Tuyệt đối không còn là Tuyệt đối
nữa.
Tóm lại, theo quan niệm các
nhà huyền học thì:
Tuyệt đối là Hư vô.
Theo Quan niệm thông thường
thì:
Tuyệt đối khác Hư vô.
Các triết thuyết, các đạo
giáo khởi nguyên từ 2 quan niệm ấy.
Có hiểu được tại sao các nhà
huyền học gọi Tuyệt đối thể bất khả tư nghị là Hư vô, thì mới hiểu tại
sao các triết thuyết tối cổ từ Ai Cập, đến Ba Tư, Ấn Độ, Trung Hoa đều
chủ trương Hữu sinh từ Vô ()
Kinh Vệ Đà viết:
Thời nguyên sơ của thần
minh, Hữu sinh từ Vô.
Lão Tử viết:
Hữu sinh ư Vô.
Trang Tử viết: «Chiêu chiêu
sinh ư minh minh, Hữu luân sinh ư vô luân.»
Uông hóa Chân, tác giả sách
«Đơn Đạo mạn đàm» bình rằng:
Hữu luân là Thái cực nhập
vào vạn hữu, Vô luân là Vô cực khi chưa có đất trời.
Trang Tử viết: «Trông thấy
Hữu, đó là quân tử, theo người xưa: trông thấy Vô, đó là bạn của trời
đất.»
Ý tưởng này cũng tương tự
như một câu trong Áo Nghĩa thư.
Quan điểm trên cũng là quan
điểm của Hésiode một thi sĩ Hi Lạp (thế kỷ VIII trước công nguyên).
Schelling cũng chủ trương Hư
vô là Thượng Đế còn ẩn tàng chưa hiển dương bằng hình thức vũ trụ.
Tóm lại các nhà huyền học
Đông cũng như Tây đều công nhận rằng:
Hư vô là Thượng Đế còn ẩn
tàng chưa hiển dương.
Hữu là Tuyệt đối thể đã hiển
dương.
CHÚ THÍCH
Mục lục | Lời nói
đầu | Phần 1 2
3 4
5 6
7 8
9
| chương
1
2
3
4 |
phụ lục 1
2
| STK
|