TRUNG DUNG TÂN KHẢO
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ
QUYỂN
II: TRUNG DUNG
BÌNH DỊCH
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15
16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
29 30
31 32
33
Chương 16
TRỜI CHẲNG XA NGƯỜI
第 十 六 章
子
曰:
鬼 神 之 為 德,
其 盛 矣 乎.
視 之 而 弗 見,
聽 之 而 弗 聞;
體 物 而 不 可 遺.
使 天 下 之 人,
齊 明 盛 服,
以 承 祭 祀.
洋 洋 乎,
如 在 其 上,
如 在 其 左 右.
詩 曰:
神 之 格 思,
不 可 度 思;
矧 可 射 思.
夫 微 之 顯,
誠 之 不 可 掩 如 此 夫.
PHIÊN ÂM
Tử viết:
«Quỉ thần chi vi đức, kỳ thịnh hĩ hồ! Thị chi nhi phất kiến, thính chi
nhi phất văn; thể vật nhi bất khả di. Sử thiên hạ chi nhân, tề minh
thịnh phục, dĩ thừa tế tự. Dương dương hồ, như tại kỳ thượng, như tại kỳ
tả hữu!» Thi viết: «Thần chi cách tư, bất khả đạc tư; thần khả địch tư.»
Phù vi chi hiển, thành chi bất khả yểm như thử phù!
CHÚ THÍCH
-
Quỉ
鬼
= mânes (vong hồn). - Thần
神
= esprits = Quỉ thần thể vật
鬼 神 體 物
(Tự điển
Couvreur giải: Spiritus cum rebus unum sunt = Thần linh hợp nhất cùng
vạn vật). - Dương dương
洋 洋
= mênh
mông man mác. - Cách
格
= đến. - Tư
思
= trợ ngữ từ. - Thẩn
矧
= huống chi. - Địch
射
= khinh nhờn. - Yểm
掩
= che
lấp. - Xem như lời Kinh Thi nói, thời viết rằng quỷ thần tức là thiên
đạo, mà thiên đạo vẫn có sẵn ở nơi nhân tâm; duy cái chân lý đó không
phải văn tự mà hình dung được hết. (Phan Bội Châu, Khổng học đăng I,
tr.343)
DỊCH CHƯƠNG 16
Thiên
nhân tương dữ
Quyền
phép thần linh oai hùng khôn xiết,
Nhìn
chẳng ra, nghe cũng chẳng thấy gì.
Những
vẫn lồng vào vạn vật chẳng phân ly.
Khiến
chay tịnh tâm hồn, chững chàng áo xống,
Mới
cho làm những việc tâm thành thờ phụng.
Man
mác y như phất phưởng ở trên,
Linh
lung y như mường tượng ở hai bên.
Thần
giáng lâm lúc nào ta đâu biết
Cớ sao
ta dám bơ thờ khinh miệt
Thật
siêu vi nhưng vẫn hiển hình,
Quá
hoàn hảo, nên không che nổi oai linh.
BÌNH LUẬN
Chương
này dựa vào niềm tín ngưỡng dân gian để chứng minh rằng: Đạo chẳng xa
người, Trời chẳng xa người.
Khảo sát
niềm tín ngưỡng trong dân gian ta thấy rằng:
- Thần
linh chẳng có xa người, vì hằng ngày lồng trong vạn vật và trong con
người.
- Không
hiển hình nhưng vẫn hiện diện.
Khiến một
người phải trai giới hẳn hoi, y phục tề chỉnh, mới được lễ bái, vì tế
thần như thần tại.
Như vậy
ta thấy rằng thần linh chẳng có xa người, và thần linh giáng lâm ta đâu
có hay biết. Đó là quan điểm của Kinh Thi mà Trung Dung đã nhắc lại.
Ta có thể
nói rằng Trung Dung dùng chương này để chứng minh Đạo chẳng xa người,
chữ Đạo đây phải hiểu là Lý, là Thiên, là Trời.
Lối giải
thích này không có gì là gượng ép.
Thực vậy,
thánh hiền Trung Hoa từ thượng cổ đã tin rằng Trời chẳng xa người. Kinh
Thi đã có những câu: Thượng Đế lâm nhữ,
hay Bất hiển diệc lâm.
Trong
Luận Ngữ, đức Khổng đã bộc lộ niềm tin ấy trong nhiều trường hợp. Ngài
cho rằng:
- Ngài là
vẻ sáng của Trời.
- Chỉ có
Trời mới hiểu ngài, và hiểu công phu tu luyện của ngài.
- Trời
chứng giám lòng ngay thẳng của ngài.
-
Phạm tội đến Trời thì còn cầu đảo ai
được nữa.
- Và khi
đã có Trời hiện diện trong lòng mình, thì suốt đời là bài kinh nguyện
trường thiên, còn phải lo gì tế tự, cầu xin van vái thánh thần nào khác.
Chương 16
này của Trung Dung cũng dành cho ta lắm điều bất ngờ.
- Thoạt
đầu dùng chữ quỷ thần.
- Tiếp
theo, dùng nguyên chữ Thần.
- Cuối
cùng, dùng chữ thành là hoàn thiện, để mô tả đức tính thần linh.
Nhưng Trung Dung cũng đã minh định rằng: Thành giả, Thiên chi đạo dã.
(Hoàn toàn là đạo Trời.)
Như vậy
chắng ám chỉ đến Trời là gì?
Hơn nữa
Trung Dung dạy ta phải dày Thiên đức, Thiên đạo, thực hiện chữ thành,
dạy ta phối thiên, chớ có dạy ta đạt quỷ thần chi đức đâu?
Đàng khác Chu Hi cho rằng chương này cốt chứng minh: Đạo chẳng xa người.
Các nhà bình giải cho rằng: Đạo thuộc hình nhi thượng, còn quỷ
thần thuộc hình nhi hạ; quỷ thần chẳng qua là hai phương diện
khuất thân lai vãng của Đạo. Nếu vậy, chứng minh quỷ thần chẳng xa
người, tức là đã chứng minh Đạo hay Trời chẳng xa người vậy. Vả lại cứ
theo mạch sách Trung Dung phải giải đoạn này là Trời chẳng xa người thì
mới tìm ra được sự duy nhất của sách.
Quan niệm
Trời chẳng xa người là quan niệm của các bậc hiền thánh xưa nay.
Ramakrishna nói: «Thượng Đế ở trong mọi người, nhưng mọi người không có
trong
Thượng Đế,
vì vậy mà họ khổ đau tục lụy.»
Thánh Jean de la Croix viết: «Phải biết rằng
Thiên Chúa
ở trong mọi tâm hồn, dẫu là tâm hồn của kẻ tội lỗi nhất thiên hạ, và sự
hiện diện bằng bản tính ngài. Thiên Chúa cũng ở trong vạn vật y thức như
vậy, nhờ vậy vạn vật mới sinh tồn; chẳng vậy, vạn vật sẽ trở thành hư vô
ngay lập tức.»
Mục đích
chính yếu của sách Phúc Âm là giúp cho mọi người nhận biết rằng Trời
người chẳng có xa nhau,
người mà sống lìa xa Trời sẽ tử vong, tiêu tẫn,
nước Trời cũng như Trời chẳng có ở đâu xa mà đã ở trong đáy lòng con
người,
và mục đích Tân Ước là phối hợp Trời người cho nên một.
CHÚ THÍCH
Mao Thi, Đại nhã, Ức thiên:
Thị nhĩ hữu quân
tử
視 爾 友 君 子
Chấp nhu nhĩ
nhan
輯 柔 爾 顏
Bất hà hữu
khiên
不 遐 有 愆
Tướng tại nhĩ
thất
相 在 爾 室
Thượng bất quý vu ốc lậu.
尚 不 愧 于
屋 漏
Vô viết bất
hiển
無 曰 不 顯
Mạc dư vân
cấu
莫 予 云 覯
Thần chi cách
tư
神 之 格 思
Bất khả đạc
tư
不 可 度 思
Thẩn khả địch
tư.
矧 可 射 思
Khi bầu bạn với người
quân tử,
Phải dịu dàng vui vẻ dung
nhan.
Tức là tránh được lỗi
lầm,
Còn đâu lầm lỗi đồn gần
đồn xa.
Chái tây bắc góc nhà
thanh vắng,
Đừng làm chi đáng để hổ
ngươi.
Đừng rằng tăm tối chơi
vơi,
Đừng rằng tăm tối ai
người thấy ta.
Thần giáng lâm ai mà hay
biết
Nên dám đâu khinh miệt dể
người.
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15
16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
29 30
31 32
33
|