TRUNG DUNG TÂN KHẢO
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ
QUYỂN
II: TRUNG DUNG
BÌNH DỊCH
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
29 30
31 32
33
Chương 19
HIẾU LÀ NỐI CHÍ TỔ TÔNG
第 十 九 章
子
曰:
武 王,
周 公 其 達 孝 矣 乎.
夫 孝 者,
善 繼 人 之 志,
善 述 人 之 事 者 也.
春 秋,
修 其 祖 廟,
陳 其 宗 器,
設 其 裳 衣 荐 其 時 食.
宗 廟 之 禮 所 以 序 昭,
穆 也.
序 爵,
所 以 辨 貴 賤 也.
序 事,
所 以 辨 賢 也.
旅 酬 下 為 上,
所 以 達 賤 也.
燕 毛,
所 以 序 齒 也.
踐 其 位,
行 其 禮,
奏 其 樂,
敬 其 所 尊,
愛 其 所 親,
事 死 如 事 生,
事 亡 如 事 存,
孝 之 至 也.
郊 社 之 禮,
所 以 事 上 帝 也.
宗 廟 之 禮 所 以 祀 乎 其 先 也.
明 乎 郊 社 之 禮,
禘 嘗 之 義,
治 國 其 如 示 諸 掌 乎.
PHIÊN ÂM
Tử viết: Võ vương, Châu công kỳ đạt hiếu hĩ hồ! Phù hiếu giả, thiện kế
nhân chi chí, thiện thuật nhân chi sự giả dã. Xuân thu tu kỳ tổ miếu,
trần kỳ tông khí, thiết kỳ thường y tiến kỳ thời thực. Tông miếu chi lễ,
sở dĩ tự chiêu, mục dã. Tự tước, sở dĩ biện quí tiện dã. Tự sự, sở dĩ
biện hiền dã. Lữ thù hạ vị thượng, sở dĩ đãi tiện dã. Yến mao, sở dĩ tự
xỉ dã. Tiễn kỳ vị, hành kỳ lễ, tấu kỳ nhạc, kính kỳ sở tôn, ái kỳ sở
thân, sự tử như sự sinh, sự vong như sự tồn, hiếu chi chí dã. Giao xã
chi lễ, sở dĩ sự Thượng Đế dã. Tông miếu chi lễ, sở dĩ tự hồ kỳ tiên dã.
Minh hồ giao xã chi lễ, đế thường chi nghĩa, trị quốc như thị chư chưởng
hồ?
CHÚ THÍCH
-
Đạt
達=
thông suốt. - Trần
陳
= bày. - Tông khí
宗 器
= Đồ dùng
để tế tự (như: Tôn
樽=
chén rượu; Chản
琖
= chén rượu; Tế
=
ve, ly; Lôi
罍
= chén uống rượu; Giả
斝
= chén ngọc; Thịnh
盛
= bát đựng xôi; Biên
籩
= cái để bày hoa quả và xôi để cúng.) - Thường Y
裳 衣
= áo xống
của tổ tiên xưa. - Tiến
薦
= hiến dâng. - Thời thực
時 食
= vật
thực theo mùa. - Chiêu mục
昭 穆
= trong
tông miếu, bên tả gọi là chiêu, bên hữu gọi là mục. Họ
hàng lúc dự tế đứng sắp hàng theo thế hệ mà đứng bên chiêu hay bên mục.
Tông miếu đời Châu có cửu miếu xếp như sau:
(Les 4
Livres, Couvreur Lexique, tra chữ Miếu
廟
.)
-
Lữ
旅=
chúng. - Đãi
逮
= tới. - Tiễn
踐=
bước lên, dẫm lên, theo. - Tấu
奏
= đánh nhạc. - Giao
郊
= tế trời. - Xã
社
= tế đất. - Sự
事
= thờ. - Đế
禘
= đại tế ở tông miếu, Thiên tử đứng tế, năm năm mới có một lần. -
Thường
嘗
= Tế tông miếu vào mùa thu. - Tự
祀=
tế (sacrifice, offrande, faire un sacrifice ou une offrande). -
Thị
示=
xem. - Chưởng
掌=
bàn tay.
DỊCH
CHƯƠNG 19
Hiếu là
nối chí tổ tông
Võ
Vương, Châu Công thông đạo hiếu,
Chí tổ
tông cố liệu noi theo.
Nghiệp
xưa, tôn tổ mọi điều,
Con
người hiếu thảo y chiều khuếch trương.
Xuân
thu tới sửa sang miếu mạo,
Bao đồ
thờ, xiêm áo bày ra.
Mùa
nào thức ấy hương hoa,
Nhờ kỳ
lễ tổ nhận ra họ hàng.
Theo
chức tước, biết sang biết khó,
Theo
phân công tỏ rõ hiền ngu.
Rồi ra
chén tạc, chén thù,
Dưới
trên chuốc chén, nhỏ to đãi đằng.
Khi
yến ẩm mới phân già trẻ,
Theo
tóc răng định lẽ dưới trên.
Ngôi
xưa nối gót bước lên,
Lễ xưa
tôn tổ giữ nguyên chẳng rời.
Nhạc
cha ông không thôi hòa tấu,
Người
yêu gì ta cũng dấu tôn.
Trước
sau mất cũng như còn,
Dẫu là
sống thác chẳng mòn tình thâm.
Lòng
hiếu thuận không phân sống chết,
Thế mới
là trọn hết đạo con.
Xã,
giao mượn lẽ càn khôn,
Hai mùa
đông hạ,
cốt tôn kính trời.
Nơi
tông miếu tế người đã khuất,
Để tri
ân công đức sinh thành.
Xã,
Giao nếu rõ mối manh,
Đế,
Thường nếu biết ngọn ngành duyên do.
Nếu rõ
biết tinh hoa ý nghĩa
Trị
quốc gia như thể trở tay.
BÌNH LUẬN
Chương
này bàn về lòng hiếu thảo sáng suốt của Văn Vương và Châu Công, cũng như
phương pháp rất tế vi nhưng hữu hiệu mà các ngài đã dùng để cải hóa toàn
dân thiên hạ.
Trước
hết, Trung Dung cho rằng hiếu thảo sáng suốt là nối được chí lớn của tổ
tiên, tiếp tục được sự nghiệp hãy còn dang dở của tổ tiên.
Người xưa
lập ra lễ Giao, Xã là cốt để thờ Trời, để kính nhớ tổ tiên. Nói rằng
kính nhớ tổ tiên vì Trung Dung cho rằng trọng người chết cũng như người
còn sống, trọng người đã khuất như người hãy còn. Các linh mục dòng Tên
xưa đã dựa vào hai câu «Sự tử như sự sinh, sự vong như sự tồn»
này mà xin Giáo Hội La Mã cho phép những người Trung Hoa, dù đã theo đạo
Công giáo, cũng vẫn được tiếp tục thờ cúng tổ tiên. Nhưng tiếc thay Giáo
Hội La Mã không chịu, và khi chịu thì quá muộn rồi.
Các nghi lễ trên còn có mục đích nhắc nhớ rằng con người có gốc có
nguồn. Nguồn gốc gần là tổ tiên, nguồn gốc xa nhưng chân thực là Trời.
Ngoài ra những cuộc tế lễ này còn là những dịp rất long trọng, rất tự
nhiên để dạy con người biết kính sợ Trời, biết nối chí lớn của tổ tiên
để luôn tự miễn tự cường, tiến đức tu nghiệp, biết ăn ở cho phải đạo làm
người, biết kính trên nhường dưới, biết trọng tài năng và tuổi tác.
Nếu mọi
người đều biết kính sợ Trời, sẽ bớt làm những điều xằng bậy. Nếu mọi
người biết kính trên nhường dưới, thương yêu người thân thuộc, thì thiên
hạ lo chi chẳng thái bình?
Thế là
dùng những phương pháp hết sức tự nhiên, hết sức giản dị, nhưng cũng hết
sức hữu hiệu để giáo hóa mọi người và những kết quả sẽ hết sức lớn lao,
hết sức sâu rộng.
Nếu có
thể nghĩa ra được những phương pháp hết sức giản dị, hết sức tự nhiên mà
cải hóa được toàn dân thiên hạ, thì thực có thể cai trị thiên hạ dễ như
trở bàn tay.
CHÚ THÍCH
Lời bàn của cụ Phan Bội Châu: «Bốn chữ Thiện kế, Thiện thuật phải
nhận cho ra nghĩa, mà lại rất nên chú ý vào chữ Thiện. Kế
nghĩa là tâm sự với người xưa chưa làm được hoàn thành, ta tiếp tục lấy
mà làm cho thành thời gọi bằng Kế, công việc của người xưa chưa
làm được triệt để, ta tuân theo lấy mà làm cho triệt để là gọi bằng
thuật. Nhưng sở dĩ Kế thuật mà hay, lại vì có chữ thiện;
thiện nghĩa là khéo, cũng nghĩa là hay; hay chẳng phải dựa ở hình
thức, mà cốt tìm cho đến tinh thần; hay chẳng phải chỉ tính ở nhất thì,
mà cốt tính cho đến vạn thế.» (Khổng học đăng I, tr.355)
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
29 30
31 32
33
|