TRUNG DUNG TÂN KHẢO
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ
QUYỂN
II: TRUNG DUNG
BÌNH DỊCH
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25
26
27 28
29 30
31 32
33
Chương 26
THÁNH NHÂN PHỐI THIÊN
第 二 十 六 章
故 至 誠 無 息.
不 息 則 久;
久 則 征;
征 則 悠遠;
悠 遠 則 博 厚;
博 厚 則 高 明.
博 厚,
所 以 載 物 也;
高 明,
所 以 覆 物 也;
悠 久,
所 以 成 物 也;
博 厚 配 地;
高 明 配 天;
悠 久 無 疆.
如 此 者,
不 見 而 章;
不 動 而 變;
無 為 而 成.
天 地 之 道,
可 一 言 而 盡 也:
其 為 物 不 貳,
則 其 生 物 不 測.
天 地 之 道 博 也,
厚 也,
高 也,
明 也,
悠 也,
久 也.
今 夫 天,
斯 昭 昭 之 多;
及 其 無 窮 也,
日 月 星 辰 系 焉,
萬 物 覆 焉.
今 夫 地,
一 撮 土 之 多;
及 其 廣 厚,
載 華 岳 而 不 重,
振 河 海 而 不 洩,
萬 物 載 焉.
今 夫 山,
一 卷 石 之 多;
及 其 廣 大,
草 木 生 之;
禽 獸 居 之;
寶 藏 興 焉.
今 夫 水,
一 勺 之 多;
及 其 不 測,
黿,
鼉,
蛟,
龍,
魚,
鱉 生 焉;
貨 財 殖 焉.
詩 云:
維 天 之 命 于 穆 不 已.
蓋 曰:
天 之 所 以 為 天 也:
于 乎.
不 顯.
文 王 之 德 之 純.
蓋 曰:
文 王 之 所 以 為 文 也
,
純 亦 不 已.
PHIÊN ÂM
Cố chí
thành vô tức. Bất tức tắc cửu; cửu tắc trưng; trưng tắc du viễn; du viễn
tắc bác hậu; bác hậu tắc cao minh. Bác hậu, sở dĩ tải vật dã; cao minh,
sở dĩ phú vật dã; du cửu, sở dĩ thành vật dã. Bác hậu phối địa; cao minh
phối thiên; du cửu vô cương. Như thử giả, bất hiện nhi chương; bất động
nhi biến; vô vi nhi thành.
Thiên địa chi đạo, khả nhất ngôn nhi tận dã: kỳ vi vật bất nhị, tắc kỳ
sinh vật bất trắc. Thiên địa chi đạo bác dã, hậu dã, cao dã, minh dã, du
dã, cửu dã. Kim phù thiên, tư chiêu chiêu chi đa; cập kỳ vô cùng dã,
nhật nguyệt tinh thần hệ yên, vạn vật phú yên. Kim phù địa, nhất toát
thổ chi đa; cập kỳ, quảng hậu, tải Hoa Nhạc nhi bất trọng, chấn hà hải
nhi bất tiết, vạn vật tải yên. Kim phù sơn, nhất quyển thạch chi đa; cập
kỳ quảng đại, thảo mộc sinh chi; cầm thú cư chi; bảo tàng hưng yên. Kim
phù thủy, nhất thược chi đa; cập kỳ bất trắc, nguyên, đà, giao, long,
ngư, biết sinh yên; hóa tài thực yên. Thi vân: «Duy thiên chi mệnh ô mục
bất dĩ!»
Cái viết: Thiên chi sở dĩ vi Thiên dã: «Ô hô! bất hiển! Văn vương chi
đức chi thuần.» Cái viết: Văn vương chi sở dĩ vi Văn dã, thuần diệc bất
dĩ.
CHÚ THÍCH
-
Tức
息
= nghỉ. - Trưng
徵
= hiện ra, trưng lên. - Du
悠
= bao la bát ngát (ví dụ: du du bỉ thương
悠 悠 彼 蒼
= Xanh
kia thăm thẳm tầng trên - Chinh phụ ngâm
征 婦 吟
). - Trắc
測=
đoán trước. - Tinh thần
星 辰
= tinh tú. - Hệ
繫
= treo. - Toát
撮
= Nắm, tóm lấy. – Hoa
華
= núi Hoa. - Chấn
振
= thu vào. - Thược
勺
= gáo. - Nguyên
黿
= con giải. - Đà
鼉=
rùa lớn. - Giao
蛟
= con thuồng luồng, cá sấu. - Biết
鱉
= ba ba. - Ô
於
= Ôi. - Mục
穆
= sâu xa. - Bất dĩ
不 已
= không cùng, vô cùng. - Bất hiển
不 顯
= phi hiển
丕 顯
(các sách cổ). - Phi hiển
丕 顯
= lớn lao hiển hách. - Thuần
純=
tinh thuần, thuần nhất.
DỊCH CHƯƠNG 26
Thánh
nhân phối thiên
Nên
bậc chí thánh không hề ngơi nghỉ,
không
nghỉ ngơi nên sẽ vững bền.
Vững
bền muôn vẻ trưng lên,
Trưng
lên, vang dội khắp miền gần xa.
Khắp
gần xa, ắt là dày rộng,
Đã
rộng dày, thời cũng cao minh.
Rộng
dày để chở chúng sinh,
Cao
minh che khắp sinh linh xa gần.
Trường
cửu để tác thành muôn vật,
Rộng
dày nên cùng đất sánh duyên.
Cao
minh kết ngãi thanh thiên,
Vô
biên, vô tận triền miên vô cùng.
Được
như vậy không trưng vẫn tỏ,
Tuy ở
yên biến hóa khôn lường,
Không
làm mà vẫn thành công.
Thuyết
tiến hóa:
Đạo
trời đất một câu tóm hết,
Làm
muôn loài chẳng biết hai khuôn.
Nhưng
mà sinh hóa khôn lường,
Đất
trời đường lối mênh mang rộng dày.
Cao
minh trong sáng xưa nay,
Xa gần
vĩnh cửu đó đây khôn lường.
*
Kìa
như trời vài nguồn sang sáng,
Nhưng
một khi tản mạn vô cùng.
Lửng
lơ nhật nguyệt hai vừng,
Muôn
vàn tinh tú tưng bừng treo trên.
Trời
còn che chở mọi miền...
*
Kìa
như đất vài thưng bụi cát,
Nhưng
một khi bát ngát rộng dày.
Hoa
sơn nó chở như bay,
Muôn
vàn sông biển hút ngay vào lòng.
Đất
còn chở hết non sông.
*
Kìa
núi non, đá chồng mấy tảng,
Nhưng
một khi khoáng đãng vươn cao.
Cỏ cây
muôn khóm chen nhau,
Muôn
chim cầm thú nương vào ở ăn.
Núi
còn biết mấy kho tàng.
*
Kìa
sông nước, mấy ang mấy gáo,
Nhưng
một khi biến ảo mênh mông.
Sấu,
rùa, cá, giải, giao long,
Sinh
sinh, hóa hóa vẫy vùng triền miên.
Nước
còn biết mấy nguồn tiền,
Biết
bao hóa phẩm còn chìm biển sâu.
*
Thánh nhân dữ thiên đồng đức:
Việc
trời ngẫm xiết bao huyền ảo,
Thực
sâu xa, ẩn áo, không cùng.
Thực
là đáng mặt hóa công,
Đức
vua Văn tinh thuần chói lọi.
Thế
cho nên đáng gọi là Văn,
Tinh
ròng vĩnh cửu vô chung.
BÌNH LUẬN
1. Cố chí thành vô tức... vô vi nhi thành.
Đạo chí
thành là đạo của Thánh-nhân và cũng là đạo trời đất. Thánh nhân là những
người đã khuếch sung thiên tính đến cùng cực,
cho nên đã bước lên được thiên vị: Dữ thiên đồng đức.
Trời hoạt
động không ngừng thì thánh nhân cũng bắt chước Trời hoạt động không
ngừng nghỉ. Hoạt động của thánh nhân không cứ phải là lao tác tay chân,
mà là hoạt động siêu việt về thần trí.
Nhờ sức
hoạt động không ngừng nghỉ ấy mà thánh nhân trở nên cao minh, bác hậu,
ảnh hưởng đến muôn dân, muôn đời.
Ảnh hưởng
của thánh nhân không biên cương, giới hạn, biến hóa quần sinh, tác thành
muôn vật. Cho nên nói: Các ngài bác hậu, cao minh, phối hợp được với đất
trời.
Trung
Dung coi thánh nhân với Trời là một, nên dùng cùng một thứ hình dung từ
để mô tả thánh nhân và trời đất.
Thánh
nhân chí thành vô tức thì Trời cũng ô mục bất dĩ. Thánh
nhân bác hậu, cao minh, du cửu, vô cương thì trời đất cũng bác
hậu, cao minh, du cửu, vô cương.
Đó cũng là quan
niệm của các danh nho đời Tống như Chu Hi, Trình Tử.
Các vị thánh nhân khi đã đạt tới thiên đức, không cần phô trương mà đức
độ vẫn luôn hiển hiện; không cần lao tác mà vẫn cảm hóa chúng dân, chẳng
phải lao đao vất vả mà vẫn thành công rực rỡ. Dịch Kinh viết: «Trời đất
cảm vạn vật mà vạn vật hóa sinh; thánh nhân cảm nhân tâm mà thiên hạ
bình.»
Sách
Trung Dung kim thích bình rằng: «Thánh nhân cùng một thể với trời
đất, cho nên chẳng phô trương mà vẫn hiển hiện, chẳng lao tác mà vẫn cảm
hóa, chẳng làm mà vẫn thành công.»
Thánh hiền
Trung Quốc cho rằng chỉ có Trời và thánh nhân mới có thể vô ngôn nhi
tín, vô vi nhi thành,
cho nên hai chữ vô vi ở đây cần được hiểu là hoạt động siêu
việt của thần minh. Liệt Tử viết
trong Xung Hư Chân Kinh: «Hoạt động cao siêu nhất gọi là
vô vi.»
Nhìn vào
lịch sử, ta thấy Chúa Jesus, Phật, Lão Tử, Khổng Tử, tuy sống không đầy
trăm năm mà ảnh hưởng đến mấy ngàn năm, đến hằng ngàn muôn triệu người.
Như vậy những lời bàn của Trung Dung tưởng không ngoa vậy.
2. Thiên địa chi đạo ... hóa tài thực yên.
Cái bí
quyết làm nên những công chuyện vĩ đại chính là sự hoạt động không ngừng
nghỉ. Cho nên chương này khởi đầu bằng chữ chí thành vô tức, rồi
lại kết thúc bằng thuần diệc bất dĩ. Đó là
định luật chung cho Trời và
người.
Dịch Kinh (quẻ Càn)
viết:
«Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. « (Trời hoạt động mãnh
liệt, người quân tử cũng phải cố gắng không ngừng.)
Nhờ sự
hoạt động không ngừng nghỉ ấy mà một khuôn thiêng Thái Cực đã sinh hóa
ra được muôn loài muôn vật, kỳ ảo khôn lường. Cho nên Trung Dung viết:
«Kỳ vi vật bất nhị, kỳ sinh vật bất trắc.»
Tiên nho
cho rằng hoạt động không ngừng nghỉ sẽ súc tích mãi mãi, và càng súc
tích nhiều thì càng trở nên bao la vĩ đại.
Trình Tử
viết: «Thần sở dĩ là thần, chính là nơi súc tích vô cùng mà thôi.»
Trời đất,
sông biển, núi non cũng đều là do
định luật tích thiểu thành đại mà ra, đều do súc tích mà thành.
Con người cũng
vậy, có tích đức tích thiện thì mới trở nên thánh hiền cao cả được.
Dương Qui Sơn viết: «Tích mãi cho đến bác hậu, cao minh, sẽ có thể chở
che, thành tựu muôn vật, công dụng ảnh hưởng sẽ không thể nào lường, cho
nên vô cùng như trời đất.»
Ta cũng
có thể bình luận rằng vì hoạt động không ngừng nghỉ của vũ trụ mà trời
đất, núi non, sông biển được triển dương biến hóa đến cùng cực.
Cắt nghĩa
câu «cập
kỳ chí, cập kỳ bất trắc...»
là: khi triển dương, biến hóa đến kỳ cùng ta sẽ làm cho muôn vật trở nên
hết sức sống động, sẽ làm nổi bật được sức tiến hóa của Tuyệt đối thể,
của Nguyên động lực tiềm ẩn trong
lòng vạn vật, sẽ bao quát được các lẽ biến dịch tiến hóa, bao
quát không gian, thời gian, hiểu được thuyết nhất thể vạn thù của
cổ nhân, cũng như phối kiểm được các thuyết khoa học mới mẻ nhất về vũ
trụ và về vạn vật, như thuyết vũ trụ triển dương của linh mục Georges
Lemaître, Hubble, và Eddington,
thuyết vạn vật tiến hóa của Lamarck và Darwin, thuyết vạn sự, vạn vật
đều tàng ẩn trong nguyên thể,
nguyên noãn của Weissmann, v.v.
Chỗ giống
nhau của thuyết Đông Tây kim cổ là tất cả đều đề xướng thuyết Nhất
thể vạn thù. Chỗ khác nhau là: Á Đông chủ trương Nhất thể là Thái
Cực, là Trời; còn Georges Lemaître chủ trương Nhất thể là nguyên tử
ban sơ (atome primitif); Lamarck, Darwin chủ trương nguyên thể
là nguyên noãn.
Đồng thời
đoạn này cũng cho ta thấy rằng con người tuy tầm thường, nhưng nếu dày
công tu luyện, sẽ có thể tiến hóa, triển dương đến cùng cực, có thể đạt
được thiên đức, thiên vị.
Chính vì vậy mà
Mạnh Tử đã viết: «Mình có sẵn 4 mối (thiện đoan) ấy nơi mình, mà mình
biết mở rộng ra cho chúng nó sung túc, thì chúng nó như ngọn lửa nhen
nhúm sắp cháy bùng, như dòng suối phát tích sắp lưu thông. Nếu mình biết
làm cho 4 mối thương xót, hổ thẹn, khiêm nhường, và phải quấy
ấy được sung túc nơi mình thì mình đủ sức giữ gìn bốn biển; còn như
chẳng biết làm cho chúng nó được sung túc, thì mình chẳng đủ sức phụng
dưỡng cha mẹ.»
3. Thi
vân ... thuần diệc bất dĩ.
Cuối
chương, tác giả viện dẫn Kinh Thi để cho thấy rằng thánh nhân cũng như
trời đất sở dĩ làm nên được những việc cao cả chính vì đã hoạt động
không hề ngừng nghỉ gián đoạn, chính vì đã đạt tới mức hoàn thiện, tinh
thuần. Như vậy Trung Dung đã cho ta bí quyết để trở nên thánh hiền. Muốn
thành thánh hiền cần phải học hỏi, tu luyện, cố gắng không ngừng để
khuếch sung các mối thiện đoan trong
mình, khuếch sung thiên lý thiên chân cho đến chỗ chí thiện, chí
mỹ, chí cao, chí đại.
»
Mục lục
»
Tựa của Chu Hi
»
Chương:
1 2
3 4
5 6
7 8
9
10
11 12
13
14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25
26
27 28
29 30
31 32
33
|