ĐẠO ĐỨC
KINH
Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ
khảo luận & bình dịch
»
mục lục
»
khảo luận
CHƯƠNG 13
YẾM SỈ
厭 恥
Hán văn:
寵 辱 若 驚.
(貴) 大 患 若身.
何 謂 寵 辱 若 驚. 寵 為 (上,
辱 為) 下.
得 之 若 驚, 失 之 若 驚.
何 謂 (貴)
大 患 若 身. 吾 所 以 有 大 患 者,
為 吾 有 身. 及 吾 無 身,
吾 有 何 患? 故 貴以 身 為 天 下,
若 可 寄 天 下. 愛 以 身 為 天
下, 若 可 托 天 下.
Phiên âm:
1. Sủng nhục nhược
kinh. (Quí)
đại hoạn nhược* thân.
2. Hà vị sủng nhục nhược*
kinh. Sủng vi (thượng, nhục vi) hạ.
Đắc chi nhược* kinh,
Thất chi nhược* kinh.
3. Hà vị (quí)
đại hoạn nhược* thân.
Ngô sở dĩ hữu đại hoạn giả, vi ngô hữu thân. Cập ngô vô thân, ngô hữu hà
hoạn?
4. Cố quí dĩ thân vi thiên hạ,
nhược
khả ký thiên hạ. Ái dĩ thân vi thiên hạ,
nhược* khả thác thiên hạ.
Dịch xuôi:
1. Vinh, nhục cũng làm lo âu. Sở dĩ
hoạn nạn là vì có thân.
2. Tại sao vinh, nhục đều làm lo âu?
Vinh là ở ngôi cao, nhục là ở địa vị thấp. Được cũng lo, mất cũng lo. Vì
thế nên nói: Vinh nhục đều lo.
3. Tại sao nói: «Hoạn nạn là vì có
thân?» Ta sở dĩ phải lo âu nhiều, chính vì ta có thân. Nếu không có
thân, ta đâu có lo !
4. Cho nên ai quí thiên hạ hơn thân
mình, thì có thể đem thiên hạ giao phó cho, ai yêu thiên hạ hơn thân
mình, thì có thể gửi gắm thiên hạ cho họ được.
Dịch thơ:
1. Vinh
hay nhục lo âu cũng rứa,
Ta lo âu vì có tấm thân.
2. Nhục
vinh là mối bận tâm,
Lên voi xuống chó cũng ngần ấy lo.
3.
Luôn sợ hãi là do thân thể,
Không thân này hồ dễ âu lo.
4.
Xin đem thiên hạ hiến cho,
Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình.
BÌNH GIẢNG
Hai chương trên, Lão tử khuyên ta: (1)
Phải sống hư tâm, khinh khoát. (2) Phải biết tiết dục, đừng mê mải chạy
theo những thú vui giác quan.
Trong chương này, Lão tử tiếp tục
khuyên ta: Đừng nên bận tâm vì công danh trần tục cũng như nên vươn lên
khỏi đời sống phàm tục của tiểu ngã.
1. Không nên bận tâm vì công danh trần
tục
Lão tử cho rằng công danh chỉ làm khổ
con người.
Vinh cũng lo, cũng khổ.
Nhục cũng lo cũng khổ.
Cái vinh nhục đầy lo âu ấy, chỉ có
những người đã qua cầu mới hay.
Vinh nhục ở đời như là những đợt sóng
cồn kế tiếp nhau trên bể hoạn.
Câu Tiễn đương là vua nước Việt, bỗng
thua trận, bị Phù Sai bắt, cùng với vợ, về nước Ngô chăn ngựa.
Sở Chiêu Vương, đang làm vua nước Sở,
bị vua Hạp Lư nước Ngô, cùng Tôn Võ và Ngũ Tử Tư tấn công, phải bỏ kinh
đô, xuống thuyền mà chạy. Bỗng gặp bọn thảo khấu. Tùy tùng nói đây là Sở
Chiêu Vương xin đừng xâm phạm. Bọn thảo khấu trả lời: «Ta chỉ biết có
của, chứ không biết có chúa.» Nói đoạn đánh người, cướp của đốt thuyền.
Vua, tôi phải bỏ thuyền lên bờ mà chạy. Sau gặp thuyền của quân đại phu
Lâm Doãn Vĩ cũng đi lánh nạn. Vua tôi xin cho lên thuyền. Lâm Doãn Vĩ
đáp: «Ta chở chúa mất nước đi làm gì?» Rồi đi luôn không ghé.
Napoléon trước kia ở cung vàng, điện
ngọc, mà khi bị đi đày ra Sainte Hélène cũng chĩ nằm trên một giường sắt
nhà binh cũ, dùng một cái chậu rửa mặt cũ, đặt trên một cái giá gỗ cũ,
như một người nghèo nhà quê.
Nhiều vua chúa Trung Đông xưa bị vua
nước địch bắt được, phải khom lưng làm ghế, để vua địch bước lên, mỗi
khi lên ngựa.
Bacon nói: «Người trên làm đày tớ đến
ba lần: đày tớ cho vua, đày tớ cho danh vọng, đày tớ cho công việc, vì
thế họ mất hết tự do; bản thân mất tự do; hoạt động mất tự do; giờ giấc
mất tự do. Thật là kỳ dị: người có quyền cai trị người khác, lại không
cai trị nổi mình.»
Young nói: «Địa vị cao không mang lại
hạnh phúc, mà mang lại rắc rối. Không ai nghĩ rằng người trên khổ, chỉ
có người trên mới thấy điều đó.»
Ugo Foscolo nói: «Danh vọng của những
người lớn, một phần là do sự liều lĩnh, hai phần là do may mắn, còn một
phần nữa là do tội ác của họ.»
Cung Oán Ngâm Khúc
viết:
«Mùi phú quí dử làng xa mã,
Bả vinh hoa lừa gã công khanh.
Giấc Nam Kha khéo bất bình,
Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không.»
Chính vì thế mà Lão tử khuyên ta đừng
nên bận tâm đến vinh nhục bên ngoài.
2. Phải vươn lên
khỏi đời sống phàm tục của tiểu ngã
Lão tử cũng khuyên chúng ta không nên
bám víu vào thân tâm bên ngoài, vì nó cũng chỉ phù du tạm bợ như những
cái gì hữu hình, hữu tướng, vì nó chính là nguồn gốc của mọi sự khổ đau,
phiền trước của con người.
Người tu đạo phải biết vươn lên trên
những giới hạn hình hài sắc tướng của tiểu ngã để tiến lên đến bình diện
vô biên tế của Đại Ngã, bình diện của tự do và hạnh phúc trường tồn.
Như vậy Lão tử đã chỉ cho ta thấy
nguồn gốc lo âu sầu khổ chính là cái phàm thân của ta, là cái tiểu ngã
của ta. Thế tức là ngài dạy ta: muốn thoát khổ phải đi đến chỗ vô kỷ, vô
ngã.
Khổng tử đã đạt tới vô ngã.
Phật giáo chủ trương diệt ngã.
Như vậy Phật, Lão, Khổng đều chủ
trương rằng cái phàm thân là giả tướng, cái chân tâm, chân ngã mới là
con người đích thực, là «Chân nhân».
Huyền học Âu Châu cũng đề cập hai con
người:
-
Một con người phù phiếm, phàm tục mà các nhà huyền học đều lo rũ bỏ.
-
Một con người siêu việt, mà các nhà huyền học đều muốn thực hiện.
3. Không cầu
danh tranh lợi
Lão tử kết luận rằng chỉ những người không cầu danh, tranh lợi, chỉ
những người thoát được ra ngoài vòng phàm thân, phàm tâm, mới là những
người xứng đáng cầm đầu thiên hạ.
|